Vẫn là dượng Vernon đến đón Harry khi kết thúc năm học

· 2 min read
Vẫn là dượng Vernon đến đón Harry khi kết thúc năm học

Bạn có nhận ra không? Mặc cho thằng con trai quý báu bị mọc đuôi nhợn, mặc cho phi vụ làm ăn tiền tỉ với ngài Mason đổ bể tan tành, mặc cho chấn song cửa sổ bị phá bung bét, mặc cho người chị ruột bị bơm căng đét rồi bay như bong bóng, mặc cho bức tường kiêu sa của nhà mình bị phá tan hoang, mặc cho vợ con bị Giám ngục hù cho chết khiếp... Sau tất cả, dượng Vernon vẫn lái xe đến nhà ga Ngã Tư Vua để đón thằng cháu về sau mỗi năm học.

Bạn còn trông chờ gì hơn nữa ở một người dượng căm ghét pháp thuật đến tận xương tủy? Nhìn dượng kìa, mặt tím tái hết lại.

Trích vài đoạn cuối ở vài tập cho bạn nào chưa có cơ hội đọc nha. 😙

Trích Harry Potter and the Philosopher's Stone

Bà Weasley mỉm cười nhìn bọn trẻ. Bà ân cần hỏi: "Một niên học vất vả quá hở các con?"
Harry đáp: "Dạ, vất vả lắm. Con cám ơn bác đã tặng con cái áo ấm và hũ kẹo. "
"Ôi, có đáng gì đâu, cháu!"
"Mày xong chưa?"
Chính là giọng của dượng Vernon, vẫn gương mặt tim tím, vẫn hàng ria mép to tướng, vẫn giận dữ nhìn Harry xách cái lồng cú giữa một sân ga đầy nhóc người bình thường.

Trích Harry Potter and the Chamber of Secret

Harry vui vẻ nói: "Không phải đơn từ đâu, đây là thư của cha đỡ đầu của con."
Dượng Vernon lắp bắp: "Cha... cha đỡ đầu? Mày làm gì có cha đỡ đầu?"
Harry rạng rỡ nói: "Dạ, có chứ! Chú ấy là bạn thân nhất của ba má con. Chú ấy bị buộc tội sát nhân, nhưng chú ấy đã vượt ngục phù thủy và bây giờ đang đào tẩu. Dù vậy, chú ấy muốn giữ liên lạc với con... muốn biết tin tức của con... xem con có hạnh phúc không...."
Trước vẻ mặt kinh hoàng của dượng Vernon, Harry toét miệng cười và bắt đầu đi về phía lối ra nhà ga. Con Hedwig kêu lách chách phía trước Harry, vì triển vọng một mùa hè sáng sủa hơn hè năm ngoái rất nhiều.

Harry Potter and the Goblet of Fire

George nói nhỏ trong khi Fred đứng bên cạnh nồng nhiệt gật đầu: "Cám ơn nghe Harry."
Harry nháy mắt với họ, quay lại dượng Vernon và lặng lẽ theo dượng đi ra khỏi nhà ga. Nó tự nhủ, chẳng có điều gì đáng phải lo lắng, khi nó trèo lên băng ghế sau của chiếc xe hơi gia đình Dursley.