Khác biệt giữa phim và truyện về sự nhạy cảm của Ron dành cho Hermione

· 6 min read
Khác biệt giữa phim và truyện về sự nhạy cảm của Ron dành cho Hermione

Là một mọt phim ảnh, thú thực là mình đã xem loạt Harry Potter không dưới chục lần. Phiên bản điện ảnh ít nhất đã đem đến cho mình một trải nghiệm chân thực về thị giác, hữu hình hóa những tưởng tượng của mình, khiến chúng trờ nên thật sinh động. Dàn diễn viên trong phim thì rất đáng yêu, khiến cho thiện cảm của mình dành cho phim phải nói là rất nhiều.

Thế nhưng, mỗi khi vấp phải những câu nhận xét/thắc mắc của các bạn đại loại như "Tại sao Hermione lại về với Ron?", "Ron chả có gì xứng đáng với Hermione.", "Ron chỉ toàn cãi nhau với làm tổn thương Hermione"... thì mình không khỏi phẫn nộ. (Bạn biết một con người dễ chịu như mình mà phẫn nộ thì sự việc nó nghiêm trọng đến thế nào rồi đấy. 😅) Không bàn đến những thay đổi từ phim làm biến tướng logic cốt truyện, không đi sâu quá vào những điểm hạn chế trong phim, lần này mình xin phép chỉ bàn về một khía cạnh rất nhỏ.

Đó là sự nhạy cảm của Ron. Dành cho Hermione.

Những chi tiết tinh tế thể hiện sự nhạy cảm của Ron dành cho Hermione đã bị gạt bỏ không thương tiếc. Thay đó vào đó là một cậu chàng Ron trào phúng nhưng hời hợt, vô tình làm tổn thương cô bé hết lần này qua lần khác, gây cho khán giả xem phim một ấn tượng cạn queo, khiến đứa thích Ron như mình hụt hẫng theo.

Còn nhớ ở chương 9 quyển 3 (Harry Potter và Tù nhân ngục Azkaban), chuyện gì đã xảy ra trong tiết thầy Snape dạy thế?

trích bản dịch

"Đây là lần thứ hai trò phát biểu khi chưa được hỏi, trò Granger," thầy Snape lạnh lùng nói. "Trừ năm điểm nhà Gryffindor cho cái thái độ ta-đây-biết-tuốt khó ưa đó."

Hermione mặt đỏ bừng, hạ tay xuống, đôi mắt ướt đẫm cúi gằm xuống sàn nhà. Cả lớp ngó thầy Snape không rời mắt, chứng tỏ lần này bọn học trò căm ghét thầy thật, bởi vì đứa nào mà chả gọi Hermione là kẻ ta-đây-biết-tuốt ít nhất một lần, và Ron, cái thằng hàng tuần đều gọi cô bé như thế đôi ba lần, lại nói lớn, "Ông hỏi một câu và bạn ấy biết câu trả lời thôi mà! Vậy ông hỏi làm gì nếu không để người ta trả lời?"

Cả lớp biết ngay là Ron đã đi quá trớn. Thầy Snape từ từ tiến tới trước mặt Ron, mọi người trong phòng đều nín thở. "Cấm túc, trò Weasley!" Thầy Snape cất giọng êm ái, mặt thầy dí sát mặt Ron,

Nhưng còn trong phim thì sao?

trích thoại phim

SNAPE: Đây là lần thứ hai trò nói leo trong lớp, trò Granger. Trò không có khả năng tự tiết chế bản thân sao? Hay là trò quá tự hào vì mình là một kẻ biết-tuốt? (Hermione biểu cảm khó chịu)

RON (thì thào với Harry): Lão ta nói có lý đấy chứ.


Ủa? (WTF?) Chuyện gì đang xảy ra vậy? Từ một cậu Ron cũng nói leo bất chấp để bênh vực cho cô bạn mình lại hóa thành một anh bạn ất ơ và thờ ơ thế ư? Đây là một chi tiết tuy rất nhỏ nhưng đã xoay chuyển hoàn toàn cục diện nhân vật, và nhân vật Ron Weasley của chúng ta đã bị thiếu muối hóa một cách oan ức.

Nhưng chưa hết đâu, còn một vố lớn hơn cơ.

Với những ai đọc truyện không ai là không nhớ phân đoạn trong Phủ Malfoy, chương 23, quyển 7, Ron đã vì ai đó là gào thét lạc cả giọng, xót xa vô cùng.

trích bản dịch

Harry cảm thấy được Ron đang giận run. Hai đứa vẫn đang bị trói chặt quay lưng vào nhau, bị đẩy xuống dãy bậc thang dốc đứng, với nguy cơ trượt ngã gãy cổ bất cứ lúc nào. Dưới chân cầu thang là một cánh cửa to nặng nề. Greyback mở cánh cửa bằng một cái gõ đũa và đẩy bọn tù nhân nhóc vào căn phòng ẩm ướt ngai ngái mùi mốc, bỏ chúng lại trong bóng tối hoàn toàn. Tiếng sập của cánh cửa nặng trịch vang lên còn chưa dứt thì đã nghe thấy một tiếng thét kinh hãi vọng xuống từ trên lầu.

"HERMIONE!" Ron rống lên, và nó bắt đầu quằn quại giãy giụa trong mớ dây đang trói chặt hai đứa đến mức Harry chóng mặt lảo đảo. "HERMIONE!"

"Im lặng nào!" Harry nói "Nín đi Ron, tụi mình cần tìm cách gì đó—"

"HERMIONE! HERMIONE!"

"Đừng gào thét nữa, chúng ta phải có một kế hoạch, phải thoát khỏi mớ dây trói này—" (...)

Hermione lại rú lên lần nữa trên đầu tụi nó, và tụi cũng có thể nghe thấy tiếng gào của mụ Bellatrix, nhưng lời mụ ta nói thì không thể nghe được vì bị nhấn chìm bởi tiếng rống của Ron: "HERMIONE! HERMIONE!"

Trong khi Harry vẫn còn khá điềm tĩnh để suy nghĩ, Ron đã mất hết cả tỉnh táo, chỉ vì nghe tiếng Hermione rú lên vì bị tra tấn. Bạn biết không, mình như kiểu đã rất nóng lòng muốn biết khi lên phim phân đoạn này sẽ được thể hiện ra sao, sẽ khắc họa được hết cái nỗi đau của Ron đối với Hermione thế nào, thế mà...

Ngay cả một từ "Hermione" cũng không được Ron thốt ra khi bị nhốt dưới ngục. Ron chỉ đơn thuần cùng với Harry đi qua đi lại, nói vào câu phụ họa gọi là. Bao nhiêu chân tình Ron dành cho Hermione (cả trên phương diện một thằng bạn thân hay một người yêu cô gái ấy) bỗng nhạt nhòa đi mất. Chả trách các bạn bảo Ron hời hợt, vô tâm, suốt ngày chỉ có biết mua vui (mặc dù anh Rupert cũng đã diễn rất tốt, mình cũng rất thích anh ấy, nhưng quan trọng vẫn là khâu kịch bản).

Mình đầu gà nên trí nhớ có hạn, mình chỉ kể được với các bạn những gì mình nhớ được thôi. Trong khuôn khổ bài viết này, mình chỉ giới hạn về tấm lòng của Ron, dành cho cô gái của công chúng, hòng lấy lại được phần nào công bằng cho Ron. Còn rất nhiều những chi tiết khác mà phim đã thay đổi con người Ron các bạn sẽ đọc được trong các bài viết của LL hay K nhé.

Và bạn đoán đúng rồi đó, bài này của mình cũng nằm trong số loạt bài nhân sinh nhật Ron. nhún 😙

Fanart của Marta @ ArtDungeon
— El Niño

Ps: Bản dịch đoạn "know-it-all" là do mình mạn phép dịch, xin phép không copy bản dịch của cô Lý Lan nhé. 😁