HERMIONE ĐÃ PHẢI CHỊU ĐỰNG SỰ ÁP ĐẶT TỪ HÌNH MẪU HOLLYWOOD NHƯ THẾ NÀO?
"Mình không thể."
Cái gì cơ? Hermione Granger của Hogwarts lại có thể thốt lên "Mình không thể" trong cuộc chiến cuối cùng của phim Harry Potter sao? Đứng trước cơ hội phá hủy một chiếc Trường Sinh Linh Giá mà cô gái ấy đã liều mạng để lấy, Hermione giờ đây lại bẽn lẽn lắc đầu khiến anh bạn (trai) phải cổ vũ, động viên "Dĩ nhiên là bồ làm được." mới chịu làm sao? Ôi Merlin, cái hình ảnh mong manh nữ tính đó không phải Hermione đâu các nhà làm phim ạ.
Cũng có thể đó chỉ là chi tiết lót đường để Ron trưởng thành và thay đổi tư duy thôi, rằng Hermione không còn là một đứa con gái hách dịch lắm điều nữa. Có thể thôi. Nhưng những tình tiết khác trong phần phim DH1 thì không chối đi đâu được. Ấy là khi tên Scabior dừng ngay tại rìa của màn bảo vệ vô hình và đánh hơi, Hermione run lẩy bẩy bảo với Harry và Ron rằng hắn có thể ngửi thấy mùi nước hoa của cô nàng.
NƯỚC HOA à?! Ôi, vui nhộn quá! Dĩ nhiên từ tập Chiếc Cốc Lửa, chúng ta đều biết nếu nhân dịp quan trọng gì đó thì Hermione hoàn toàn có thể sửa soạn và trở thành công chúa long lanh lóng lánh được. Nhưng đây là đang chạy trốn cơ mà. Sống khổ sở, vật vã truy lùng Trường Sinh Linh Giá, và đối mặt với cái chết bất kỳ lúc nào, Hermione chẳng đời nào rảnh mang theo nước hoa trong túi, chứ đừng nói là xịt lên người.
Không phủ nhận có một sự tương quan khá rõ rệt khi nàng Emma Watson ngày càng xinh đẹp trong quá trình đóng phim còn Hermione thì cũng trở nên bớt sách vở và hách dịch hơn qua các tập sách. Tác giả kịch bản Steve Kloves hẳn là yêu thích nhân vật Hermione nhất khi ông ấy bắt đầu đảm nhiệm công việc viết kịch bản, nhưng khi Hermione trưởng thành, mọi chuyện phải thay đổi. Một cô bé con lắm điều già trước tuổi đóng vai trò bộ não giữa một lũ thằng con trai ngố tàu thì còn cute chấp nhận được. Nhưng một cô gái trưởng thành mạnh mẽ, biết tuốt và quán xuyến mọi việc sẽ trở thành "bà cô phù thủy già độc đoán". Có lẽ ngài Kloves không muốn mấy anh choai choai đi xem phim mà lại giễu cợt (hoặc co rúm chân tay sợ hãi) bà cô Hermione như thế trên màn ảnh, nên mới phải ủy mị hóa Hermione đi.
Mà vấn đề ở đây là, hàng triệu bạn nhỏ đã xem cô nàng Hermione như một cô bạn thân thiết từ lâu trước khi nguời ta công chiếu những thước phim đầu tiên rồi. Khi điện ảnh đòi hỏi những gút thắt mở dễ hiểu và, tất nhiên, câu chuyện chỉ xoay quanh Harry là chính nên người ta phải khắc chế cái tính học giả của Hermione lại. Vì thế, tư duy đa chiều dưới áp lực của Hermione có khi bị cho là dị hợm hơn cả con Bá-láp-chấy Hâm-khùng (của Luna) nữa.
Nghĩ mà cũng buồn cho Hermione. Cô ấy là mẫu người điển hình chẳng thèm quan tâm đến việc mình sẽ bị cười nhạo ra sao bởi vì tính cách mọt sách và kẻ cả của mình (mà lên phim không còn nữa). Cô ấy thừa hiểu được sức mạnh của tri thức.
Cũng chẳng còn cách nào khác cho Hermione, tuy nhà sản xuất là người Anh chính cống nhưng cả loạt phim vẫn thuộc sở hữu của một đại gia Hollywood là Warner Bros. Chủ tịch WB, ông Jeff Robinov cũng từng tuyên bố hãng sẽ "không làm phim để đàn bà con gái chỉ huy". Chính sách có phần phân biệt giới tính như thế rõ ràng ảnh hưởng không nhỏ đến những vai thứ chính, biến những nhân vật nữ có cá tính đa dạng trở thành hình mẫu những cô em Hollywood tóc vàng và mong manh thường thấy.
Bạn cũng thấy hình ảnh Hermione tóc vàng (vàng hơn cần thiết) cũng như gợi cảm hơn rất nhiều trong hai phần phim cuối, như hình ảnh mặc quần jeans bó sát đến nỗi muốn gãy chân nếu cô nàng phải chạy. Khi lên màn bạc, những cô gái có trí óc, không biết sợ, và chả hề chải chuốt ngoại hình sẽ không được lòng công chúng Hollywood (thừa nhận đi, tôi biết bạn – khán giả Việt Nam – cũng y như thế thôi). Bất chấp việc đối với riêng Hermione, cô ấy vốn có sẵn một lượng độc giả yêu mến trước khi lên phim rồi.
Tại sao những cô nàng mọt sách, thông thái đầy kiêu hãnh, ưa lập luận lắm điều lại hiếm khi thấy được hình ảnh của mình trên phim vậy? Nhất là những tác phẩm của mấy hãng nổi tiếng? Đâu là nơi cho những cô gái độc đáo và không phải cố gồng mình theo những hình mẫu sáo rỗng (xinh đẹp, chân dài) thuộc về và được trân trọng?
Và những cô gái của chúng ta sẽ bắt đầu học từ đâu để tin rằng họ không phải chạy theo những khía cạnh tầm thường vẫn phát triển được nhân cách và tâm hồn phong phú? Sẽ không phải dè dặt mà nói "Tôi không thể" nữa?
Sách luôn là một sự khởi đầu đúng đắn!
--oOo--
Bài gốc: How Harry Potter's Hermione suffered a very Hollywood fate của Sarah-Jane Stratford (Link gốc ở cmt)
Blien dịch