Chúc mừng sinh nhật Draco Malfoy!
Khi bộ truyện vừa bắt đầu, Draco nhìn thế nào cũng là một tên hợm hĩnh điển hình. Với niềm tin mù quáng vào dòng dõi cao sang mà nó được cha mẹ tiêm nhiễm vào đầu, nó mặc định rằng nếu nó chủ động đánh bạn với Harry thì phải được đồng ý ngay. Thanh thế của gia đình đối chọi với cảnh túng quẫn của nhà Weasley càng làm tăng lên cái niềm kiêu hãnh của nó, bất chấp việc dòng máu Weasley cũng thuần chủng như nhà nó.
Mọi người tiếp nhận được nhân vật Draco vì ai ai cũng gặp đâu đó những kẻ như vậy. Niềm tin vào cái đẳng cấp quý tộc của mấy người này có thể khiến ta ức chế, nực cười, hay cảm thấy đáng sợ, tùy vào hoàn cảnh và con người cụ thể. Draco đã thành công trong việc đem đến cho bọn Harry, Ron, Hermione tất thảy những cảm xúc đó.
Vị biên tập bản thảo của tôi từng thắc mắc về việc làm sao mà Draco lại rất giỏi Occlumency (Bế quan Bí thuật), cái món mà Harry (cậu bé tài năng đã thi triển được Thần hộ mệnh khi còn rất trẻ) chẳng bao giờ khá được. Tôi đã lập luận rằng như thế sẽ phù hợp hoàn hảo với tính cách của Draco, kẻ luôn muốn chế ngự cảm xúc, phân cách tư duy, và chối bỏ phần thiết yếu trong con người mình. Dumbledore đã nói với Harry vào cuối tập Hội Phượng Hoàng rằng phần thiết yếu trong nhân cách con người chính là có thể cảm nhận nỗi đau; thông qua nhân vật Draco, tôi chỉ đang cố nhấn mạnh cho mọi người thấy rằng việc từ bỏ cảm xúc đau đớn nhưng lại để những mâu thuẫn nội tại xâm chiếm, rốt cuộc cũng chỉ biến con người ta thành tàn phế (và nhiều khả năng sẽ gây tàn phế lên người khác).
Draco chẳng bao giờ biết rằng nó đã trở thành chủ nhân thực sự của Cây đũa Cơm nguội, suốt gần một năm. Thật ra như vậy cũng hên, một phần bởi vì Chúa tể Hắc ám rất giỏi Legilimency (Chiết Tâm trí thuật), và hắn sẽ khử Draco ngay tích tắc khi thấy thằng nhỏ có một gợn suy nghĩ về hiểu biết đó; phần khác, dù vẫn phảng phất chút lương tri, Draco vẫn còn là miếng mồi ngon đối với những cám dỗ của chính mình mà nó luôn được dạy phải tôn sùng — quyền lực và sự hung bạo.
Tôi tội nghiệp Draco, giống như tôi đã thương cảm cho Dudley vậy. Lớn lên trong nhà họ Malfoy hay Dursley thì cũng đều kinh khủng như nhau, và Draco đã phải chịu đựng điều đó, hậu quả từ những nguyên tắc sai lầm trong gia đình nó. Tuy vậy, nhà Malfoy vẫn còn một niềm an ủi cứu vãn: đó là bọn họ yêu thương nhau. Động lực để Draco hành động phần nhiều cũng là nó sợ có điều gì không hay xảy đến với ba má nó và nó, còn bà Narcissa thì bất chấp tất cả để nói dối Voldemort rằng Harry đã chết, vào cuối tập Bảo bối Tử thần, chỉ để gặp lại con trai mình.
Vì những lý do trên, Draco được cho là vẫn còn sót chút lương tâm mơ hồ qua bảy tập sách, và phải nói rằng nhiều lúc tôi đã nổi điên với số lượng lớn các cô nàng chết mê chết mệt nhân vật này (à mà tôi không truy cứu sự thu hút của cậu Tom Felton, người thủ vai Draco một cách xuất sắc, đâu nhé. Đấy là chưa kể, cậu ấy còn là một trong những người dễ thương nhất bạn từng biết). Draco có tất cả những đặc điểm u tối của một kẻ thủ ác; các cô gái trẻ quả thực rất dễ có xu hướng lãng mạn hóa mẫu người như vậy. Tất cả những điều này khiến tôi chẳng vui vẻ gì mà rót lại vào đầu họ – những độc giả đắm đuối đang mơ giữa ban ngày đó – tư duy tỉnh táo rằng, Draco không phải kiểu ẩn giấu một tâm hồn cao thượng gì gỉ gi nào sau cái bộ dạng cợt nhả và định kiến đó đâu, và thưa, nó với Harry không bao giờ được sinh ra để làm bạn với nhau.
Tôi hình dung Draco khi trưởng thành sẽ là một phiên bản hoàn thiện hơn của cha nó; giàu có mà không cần lao động nhiều, kế thừa Dinh thự Malfoy và sống sung túc với vợ con. Sở thích của Draco sẽ khắc họa tính hai mặt trong con người y. Một bộ sưu tập những đồ tạo tác Hắc ám phản ánh truyền thống gia đình, nhưng được y cất giữ trong những cái rương thủy tinh và không đụng đến bao giờ. Bên cạnh đó, y lại tìm thấy hứng thú từ những ghi chép về giả kim thuật, nhưng không phải để chế tạo ra một Hòn đá Phù thủy, mà là một thứ gì đó hơn cả tiền tài vật chất, có lẽ là ước muốn trở thành một người đàn ông tốt hơn. Tôi rất hi vọng rằng y sẽ nuôi nấng Scorpius trở nên tốt tính và bao dung hơn bản thân y lúc trẻ.
Draco từng có rất nhiều họ trước khi tôi chọn Malfoy làm lựa chọn cuối cùng. Ở những bản thảo đầu tiên y có họ Smart, rồi Spinks, hoặc Spungen. Tên y được lấy từ một chòm sao – nghĩa là Rồng (dragon) – mà đũa phép thì lại có lõi lông kì lân.
Điều này mang tính hình tượng. Nghĩa là, sau tất cả – kể cả khi nhen nhóm tư tưởng bệnh hoạn – vẫn còn một chút tốt đẹp vất vưởng trong tim Draco.