Giáo sư Minerva McGonagall

Giáo sư Minerva McGonagall

Thuở thiếu thời

Minerva McGonagall là con trưởng và con gái duy nhất của người đứng đầu Giáo hội trưởng lão xứ Scotland và một nữ phù thuỷ trưởng thành từ Học viện Hogwarts. Cô bé ấy đã lớn lên ở vùng cao nguyên Scotland vào đầu thế kỷ 20, dần dần nhận thức được có gì đó kỳ lạ, ở chính bản thân mình và cả cuộc hôn nhân của cha mẹ.

Cha cô, Mục sư Robert McGonagall, đã phải lòng cô gái tốt tính cùng làng Isobel Ross. Như những người láng giềng khác, Robert tin rằng Isobel theo học tại một trường nữ sinh nội trú của Anh. Nhưng thực tế, trong khoảng thời gian biến mất khỏi nhà trong nhiều tháng, Isobel đi học tại Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts.

Biết rằng cha mẹ (một phù thuỷ và pháp sư) sẽ không đồng ý cho mình qua lại nghiêm túc với một Muggle, Isobel đã giữ mối tình vừa chớm nở của mình trong bí mật. Trước khi tròn mười tám tuổi, Isobel đã yêu Robert. Nhưng tiếc thay, nàng không đủ dũng khí để tiết lộ thân thế mình.
Đôi trẻ trốn đi trong sự giận dữ của hai bên gia đình. Cả khi đã thoát khỏi cha mẹ, Isobel vẫn không nói với Robert rằng nàng đứng đầu lớp Bùa chú ở Hogwarts, hay chuyện nàng là đội trưởng đội Quidditch, vì những điều ấy sẽ làm hỏng tuần trăng mật của cả hai. Đôi vợ chồng trẻ dời đến nhà dòng dành cho mục sư ở ngoại ô Caithness, tại đây nàng Isobel xinh đẹp đã gây ngạc nhiên cho chồng khi vun vén hết sức khéo léo với đồng lương mục sư còm cõi.
Sự ra đời của con gái đầu tiên, Minerva, đem đến cả niềm vui sướng và cơn khủng hoảng. Từ bỏ cả gia đình và thế giới pháp thuật vì tình yêu, Isobel kiên quyết đặt tên đứa con gái nhỏ mới chào đời theo tên bà mình, một phù thuỷ vô cùng tài năng. Cái tên lạ lùng đã khiến nhiều người xung quanh tò mò, và chàng Mục sư Robert McGonagall cũng chẳng biết nên giải thích sao với người dân ở đấy. Thêm vào đó, chàng lại rất lo lắng với tâm trạng buồn rầu của vợ mình. Bạn bè trấn an chàng rằng đó chỉ là trạng thái dễ xúc động của phụ nữ sau sinh, Isobel sẽ sớm trở lại như trước nhanh thôi.

Tuy nhiên, Isobel càng ngày càng khép kín, thu mình trong nhà cùng Minerva nhiều ngày liền. Isobel về sau đã nói với con gái rằng cô bé đã bộc lộ dấu hiệu pháp thuật từ rất sớm, tuy không nhiều nhưng không lẫn vào đâu được. Đồ chơi để trên kệ cao được tìm thấy trong nôi cô bé. Con mèo của gia đình ngoan ngoãn nghe lời cô bé ngay cả trước khi cô biết nói. Chiếc kèn túi Scotland của cha cô thi thoảng lại tự phát tiếng, làm cho cô bé mới ẵm ngửa khúc khích cười.
Isobel bị giằng xé giữa niềm tự hào và nỗi sợ trào dâng. Bà biết rằng mình phải thú nhận sự thật với Robert trước khi ông tận mắt chứng kiến điều gì đó hãi hùng. Cuối cùng, trước sự ngơ ngác của Robert, Isobel vừa òa khóc vừa lấy cây đũa phép từ ngăn tủ khoá chặt dưới giường và cho Robert thấy năng lực thực sự của mình.

Mặc dù Minerva bấy giờ vẫn quá nhỏ để nhớ được đêm ấy, dư âm của nó vẫn khiến cô nhận thức được cay đắng của việc sở hữu pháp thuật khi đang sống trong cộng đồng Muggle. Ngay cả khi Robert không hề bớt yêu vợ đi sau khi khám phá ra bà là phù thủy, ông vẫn thực sự sốc trước thú nhận của bà, và cả việc bà đã che giấu bí mật ấy với ông quá lâu. Hơn nữa, với một người vô cùng cương trực và ngay thẳng như ông mà nói, việc phải sống cuộc đời cứ giấu giếm điều gì đó hoàn toàn đi ngược với bản ngã. Isobel giải thích trong tiếng nức nở, rằng bà (và con gái của họ) bị ràng buộc bởi Đạo luật Quốc tế về Bảo mật, họ phải che giấu sự thật về bản thân, hoặc phải đối mặt với sự trừng phạt của Bộ Pháp thuật. Robert cũng e ngại khi nghĩ đến xóm giềng lân cận, những người bị trói buộc bởi những lễ giáo và định kiến về dòng máu, sẽ phản ứng thế nào khi biết vợ của một mục sư lại là phù thủy.

Tình yêu vẫn còn, nhưng niềm tin lại đổ vỡ giữa cha mẹ, khiến một đứa trẻ thông minh như Minerva chứng kiến điều đó với nỗi buồn day dứt. Rồi hai đứa con trai nữa ra đời, cả hai đều có năng lực pháp thuật. Minerva đã giúp mẹ giải thích cho hai em Malcolm và Robert Jr. rằng chúng không được phô trương pháp thuật, cũng như giúp mẹ cô che giấu cha về các tai nạn và sự cố khi các em gây ra bởi pháp thuật.

Minerva rất gắn bó với người cha Muggle của mình, vì cô kế thừa nhiều điểm trong tính cha hơn tính mẹ. Cô nhìn thấy ông đã đau đớn thế nào khi phải đấu tranh với thân thế gia đình kỳ lạ của mình. Nhưng cô cũng thấu cảm được những căng thẳng của mẹ mình khi cố dung hoà cuộc sống ở ngôi làng Muggle, cũng như nỗi mất mát lớn lao, sự tự do, và những cơ hội được thi triển tài năng pháp thuật của bà. Minerva không bao giờ quên rằng mẹ cô đã khóc nhiều như thế nào khi mà thư nhập học của Học viện Hogwarts đến vào tiệc sinh nhật thứ 11 của Minerva. Cô biết rằng mẹ Isobel đang rất tự hào, không chỉ tự hào, mà còn có phần khao khát.

Sự nghiệp học vấn

Như mọi trường hợp các phù thuỷ trẻ xuất thân từ một nơi phải giấu giếm thân phận, Hogwarts trở thành miền đất hứa đầy tự do và vẫy vùng cho Minerva McGonagall.

Ngay buổi tối đầu tiên có mặt ở trường, Minerva đã gây nên một sự chú ý không nhỏ khi trở thành trường-hợp-Nón-bất-động (Hatstall*). Mất tận năm phút rưỡi, Chiếc Nón Phân Loại mới phân cô gái về Gryffindor sau khoảng thời gian đăm chiêu hết sức vì quá phân vân giữa Ravenclaw và Gryffindor. (Nhiều năm sau, tình huống này đã trở thành một chủ đề hài hước nhẹ nhàng giữa cô Minerva và đồng nghiệp là Giáo sư Filius Flitwick, người cũng khiến cụ Nón phân vân y như vậy, sau đó cụ đã chọn Nhà ngược lại Minerva. Hai vị Chủ nhiệm Nhà này đã thích thú nghĩ rằng rất có thể, nếu thời khắc quan trọng đó của thời niên thiếu mà thay đổi, giờ đây họ đã hoán đổi vị trí với nhau).

Minerva nhanh chóng được thừa nhận là học sinh xuất sắc nhất của khoá, với năng khiếu đặc biệt trong môn Biến hình. Trong suốt quá trình học tập tại trường, cô đã thực sự chứng minh mình được thừa hưởng tài năng từ mẹ và phẩm chất cứng cỏi từ cha. Minerva có hai năm chơi thân với cô bạn Pomona Sprout, sau này Chủ nhiệm Nhà Hufflepuff, và cả hai người phụ nữ này vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp cho đến rất nhiều năm sau.

Trước khi kết thúc khoá học ở Hogwarts, Minerva đã đạt được những kỷ lục ấn tượng: Dẫn đầu về số chứng chỉ Phù thủy Thường đẳng (OWL) và chứng chỉ Pháp thuật Tận sức (NEWT) toàn trường, là Huynh trưởng, Thủ lĩnh Nữ sinh, và là người giành giải thưởng Phù thủy trẻ Tiềm năng của tờ Biến Hình Ngày nay. Dưới sự hướng dẫn của giáo sư môn Biến hình và cũng là người truyền cảm hứng, thầy Albus Dumbledore, cô đã luyện tập thành công và trở thành một Hóa thú sư, với dạng thú mang dấu hiệu đặc thù (mèo mướp khoang, dấu kính vuông xung quanh mắt) đăng ký hợp lệ ở Ban đăng ký Hóa thú sư Bộ Pháp thuật. Cũng như mẹ, Minerva cũng là một cầu thủ Quidditch thiên bẩm, mặc dù vào mùa Quidditch năm cuối, trận chung kết đầy lỗi giữa Gryffindor và Slytherin quyết định đội giành Cúp đã khiến cô bị gãy rất nhiều xương sườn, dẫn đến niềm khao khát theo cô cả đời đó là được xem Slytherin bị nghiền nát trên sân Quidditch. Mặc dù đã nghỉ chơi Quidditch khi tốt nghiệp Hogwarts, vị giáo sư tương lai này vẫn luôn thôi thúc tinh thần thi đua thể thao, rất mực quan tâm đến vận mệnh đội Nhà và luôn tìm kiếm tài năng Quidditch.

Tình đầu tan vỡ

Sau khi tốt nghiệp Hogwarts, Minerva trở về ngôi nhà dòng để tận hưởng mùa hè cuối cùng với gia đình trước khi dọn tới London, nơi cô đã nhận được một vị trí trong Bộ Pháp thuật (Sở thi hành Pháp thuật). Những ngày tháng đó đã trở thành quãng thời gian đau lòng nhất trong cuộc đời Minerva, cô gái bấy giờ mới mười tám tuổi, khi đổ gục hoàn toàn trước một chàng trai Muggle, giống y như mẹ mình hồi trước.

Đó là lần đầu tiên và cũng là duy nhất Minerva McGonagall để người ta nói mình đánh mất lý trí. Dougal McGregor thật sự điển trai, khéo léo, là cậu con trai vui tính trong một gia đình nông dân. Mặc dù không xinh đẹp bằng mẹ Isobel, Minerva lại rất thông minh và dí dỏm. Dougal và Minerva rất ăn ý khi nói chuyện vui đùa, nhưng khi cần thì cũng tranh luận rất quyết liệt, đồng thời trong lòng mỗi người lại dấy lên nỗi niềm khó tả. Ngay khi cả hai nhận ra điều ấy, giữa cánh đồng, Dougal đã quỳ gối cầu hôn Minerva.

Cô gái trẻ về nhà, định báo với cha mẹ việc mình đã đính hôn, nhưng rồi lại cảm thấy không thể nói ra lời. Suốt đêm ấy cô nằm thao thức, nghĩ về tương lai sau này. Dougal không biết sự thật về cô, cũng như cha cô không biết gì về mẹ Isobel trước khi họ kết hôn. Minerva đã chứng kiến gần hết viễn cảnh hôn nhân này, và nếu cô đồng ý cưới Dougal, có nghĩa là tự đặt dấu chấm hết cho tất cả những khát khao của mình, nghĩa là thêm một cây đũa phép nữa bị chôn vùi, nghĩa là sẽ có những đứa trẻ nữa phải học cách nói dối, ngay cả với chính cha chúng… Cô cũng chẳng tự huyễn hoặc mình rằng Dougal McGregor sẽ cùng cô tới London, nơi mà ngày ngày cô sẽ đến Bộ làm việc. Anh chàng này chỉ muốn thừa kế nông trại từ cha mình.

Rạng sáng hôm sau, Minerva vội rời khỏi nhà cha mẹ và đến nói thẳng với Dougal rằng mình đã đổi ý, cô không thể cưới anh. Hiểu biết rõ rằng nếu phá vỡ Điều luật Quốc tế về Bí mật, cô sẽ mất việc ở Bộ, nên cô đã từ bỏ anh nhưng không có bất cứ lý do nào cho sự thay lòng đó. Cô để anh lại trong sự tuyệt vọng, rồi lên đường đến London ba ngày sau.

Công việc ở Bộ

Dĩ nhiên tâm huyết Minerva dành cho Bộ Pháp thuật bị ảnh hưởng sâu sắc bởi cơn khủng hoảng tình cảm, bản thân cô gái cũng chẳng thấy thích nơi ở và nơi làm việc mới của mình. Nhiều đồng nghiệp có thành kiến cố luỹ đối với Muggle, và với lòng kính yêu người cha Muggle, cũng như tình cảm vấn vương nơi Dougal, cô lên tiếng chống lại họ. Mặc dù là nhân viên tài năng và làm việc hiệu quả nhất trong mắt vị sếp cũ là Elphinstone Urquart, Minerva vẫn không thấy vui vẻ ở London, cô nhận ra rằng mình nhớ xứ Scotland biết nhường nào. Cuối cùng, sau hai năm làm ở Bộ, được đề bạt lên một vị trí đắc lực, cô đã từ chối. Cô gửi cú đến Hogwarts, hỏi xin xem xét một chức giáo vụ. Thư cú bay về trong vài giờ đồng hồ, đề nghị mời cô về với dạy trong bộ môn Biến hình, do Trưởng ban Học vụ, Albus Dumbldedore ký.

Tình bạn với cụ Albus Dumbledore

Học viện chào đón sự trở lại của Mineva McGonagall với niềm vui khôn xiết. Cô lao mình vào công việc, chứng tỏ mình là một giáo viên nghiêm khắc, nhưng biết cách truyền cảm hứng. Có lẽ cất khóa những lá thư tình của Dougal McGregor vào ngăn tủ dưới giường thì sẽ tốt hơn là khoá cây đũa phép thay vào đó (Minerva cứng cỏi tự nhủ như thế). Tuy vậy, cô gái trẻ vẫn bị sốc khi mẹ Isobel vô tình thông báo (khi cô gửi thư hỏi han tình hình quê nhà) rằng Dougal đã kết hôn với con gái một nông dân khác trong vùng.

Thầy Albus Dumbledore có lần vô tình bắt gặp những giọt nước mắt của Minerva, khi cô khóc trong lớp của mình sau tiết học cuối cùng vào buối tối. Cô đã trải lòng toàn bộ câu chuyện của mình cho thầy. Thầy Albus Dumbledore, với đủ sự từ tốn và khôn ngoan, cũng đã kể với Minerva vài điều về gia đình mình, những điều cô chưa bao giờ biết về thầy. Và chính buổi trao đổi tâm sự riêng tư và chân thành ấy giữa hai người đã tạo nền tảng tốt đẹp cho sự tôn trọng lẫn nhau và tình bạn, tình hữu nghị lâu dài.

Minerva McGonagall là một trong số rất ít người đã biết hoặc cảm nhận được khoảnh khắc ấy khủng khiếp đến thế nào với Albus Dumbledore khi thầy phải đối mặt và đánh bại phù thuỷ hắc ám Gellert Grindelwald vào năm 1945.

Hôn nhân

Những năm đầu ở Hogwarts, Minerva vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp với cấp trên cũ của mình ở Bộ, ông Elphinstone Urquart. Ông này hay đến xứ Scotland thăm cô vào những kỳ nghỉ, và làm cô rất bất ngờ xen lẫn ngượng nghịu khi cầu hôn cô ở tiệm trà của Madam Puddifoot. Vì vẫn dành tình cảm cho Dougal Mcgregor, Minerva đã làm ông thất vọng.

Tuy nhiên Elphinstone chưa bao giờ ngừng yêu cô, cũng như chưa bao giờ thôi mở lời cầu hôn, cho dù hết lần này đến lần khác cô đều khước từ ông. Cái chết của Dougal McGregor dẫu đã khiến Minerva đau buồn vô cùng, nhưng mặt nào đó, đã giải thoát cho cô. Không lâu sau khi Voldemort bị đánh bại lần thứ nhất, Elphinstone, giờ đây tóc đã bạc màu, đến cầu hôn cô lần nữa trong cuộc tản bộ quanh hồ Đen vào kỳ nghỉ hè. Và lần này cô đã đồng ý. Elphinstone giờ đây đã về hưu, vui vẻ sống trong một căn nhà nhỏ ở Hogsmeade cùng Minerva, để cô có thể dễ dàng đến Hogwarts làm việc mỗi ngày.

Được nhiều thế hệ học sinh biết đến là “Giáo sư McGonagall”, Minerva luôn là một người theo chủ nghĩa nữ quyền, cô tuyên bố sẽ vẫn giữ tên họ sau khi cưới. Những người có quan niệm cũ vẫn tự hỏi tại sao Minerva từ chối một cái họ thuần chủng để giữ lại họ người cha Muggle của mình.

Cuộc hôn nhân (dù ngắn ngủi nhưng là định mệnh) đã rất hạnh phúc. Tuy họ không có con, nhưng các cháu trai và gái của Minerva (con của Malcolm và Robert) vẫn thường xuyên đến thăm cả hai. Có thể nói đây là khoảng thời gian tuyệt vời nhất của Minerva.

Sự ra đi bất ngờ của Elphinstone từ vết cắn của cây Tentacula độc ba năm sau khi cưới đã để lại một nỗi đau to lớn với những ai quen biết cả hai. Minerva không thể chống chọi và chịu đựng được sự trống trải mất mát, một mình trong căn nhà tranh, cô gói ghém tất cả sau tang lễ Elphinstone và trở về căn phòng cẩm thạch của mình sau bức tường trong phòng học tầng một trong lâu đài Hogwarts. Luôn tỏ ra mạnh mẽ và sống nội tâm, cô dành hết tâm sức của mình cho công việc, chắng mấy người – ngoại trừ Albus Dumbledore – có thể nhận ra được những nỗi đau mà cô chịu đựng bao năm qua.

Cuộc nổi dậy của Voldermort lần thứ nhất

Giáo sư Minerva McGonagall tuy chưa từng dạy dỗ Tom Marvolo Riddle, nhưng cô vẫn đồng cảm nỗi lo và cả mối nghi ngờ với cụ Dumbledore về người học trò này. Vào thời điểm Voldemort chạm tay tới quyền lực lần đầu tiên, cô vẫn chưa phải là một thành viên của Hội Phượng hoàng (bấy giờ đang bị Bộ xem là một tổ chức có nguy cơ tạo phản, các đời Bộ trưởng Pháp thuật liên tiếp đều sợ hãi trước uy tín cũng như năng lực pháp thuật của cụ Dumbledore, cho rằng cụ đang muốn leo lên chiếc ghế của họ). Năng lực hoá thú của Giáo sư McGonagall là thứ vô cùng hữu ích trong thời kỳ đen tối đó. Và, không một học trò nào biết cô chính là mật thám của Bộ Pháp thuật. Rất nhiều đêm, trong lốt của một con mèo mướp, cô đã bí mật điều tra được những thông tin tối quan trọng về hoạt động của những kẻ theo phe Voldemort và báo lại cho các Thần sáng của bộ.

Giống như phần lớn cộng đồng pháp thuật, Giáo sư McGonagall cũng đã chịu đựng những đau thương mất mát trong thời kỳ lộng hành đầu tiên của Voldemort, trong đó đáng kể nhất chính cái chết của Robert McGonagall Jr. – em trai bà; Lily và James Potter – hai người học trò mà bà vô cùng yêu mến; Dougal McGregor – mối tình đầu của bà, đã bị sát hại cùng với vợ và con trong một trận càn quét thanh trừng Muggle của Tử Thần Thực Tử. Tin sét đánh ấy đã giáng một đòn tâm lý nặng nề vào giáo sư McGonagall, khiến bà luôn day dứt tự hỏi bản thân rằng nếu bà kết hôn với ông, liệu ông có thể được cứu mạng hay không.

Chiến tranh thế giới pháp thuật lần thứ hai

Vào thời điểm trận Pháp chiến lần thứ hai sắp nhen nhóm, Giáo sư McGonagall không còn đảm nhiệm vụ trở thành mật thám cho Bộ nữa, vì lúc này, bà cho rằng Bộ đã bị tha hoá và trở nên đáng sợ. Quan điểm này càng được củng cố với sự oanh tạc của Dolores Umbridge, Thanh tra của Bộ kiêm giáo viên bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới, cũng là người có nhiều xung đột với Giáo sư McGonagall nhất trong suốt sự nghiệp giảng dạy đầy biến động của bà. Sau cuộc chạm trán với những tên Tử Thần Thực Tử xâm nhập Hogwarts vào đêm cụ Dumbledore qua đời, Giáo sư McGonagall đã trở thành thành viên cộm cán Hội Phượng Hoàng, lúc này đã là nhóm hội được xem như một tổ chức chống lại Bộ Pháp thuật hơn bao giờ hết.

Dù đã kết thúc vai trò tạm thời tiếp quản trường Hogwarts sau khi Severus Snape lên làm Hiệu trưởng trường Hogwarts, Giáo sư McGonagall vẫn tiếp tục ở lại nơi này và làm hết sức mình để bảo vệ những phù thuỷ sinh khỏi hai anh em nhà Carrows, những tên Tử Thần Thực Tử được Voldemort điều tới Hogwarts làm Giáo sư. Dù bà là người nhất mực trung thành với cụ Dumbledore, nhưng cả Voldemort lẫn bọn tay sai đều đồng tình rằng chúng không thể để vuột mất một phù thuỷ tài giỏi như bà, và rằng bà nhất định sẽ ngả theo phe chúng một khi chúng giành chiến thắng.

Tuy nhiên, lần này, chúng đã nhận định quá sai lầm. Trong trận chiến diễn ra ở Hogwarts, toàn bộ động thái của Giáo sư Minerva McGonagall đã chứng minh rằng, lòng trung thành hướng về phía Hội Phượng hoàng của bà chưa từng suy giảm. Bà thậm chí còn là một trong những người cuối cùng chiến đấu với Voldemort khi hắn cận kề cái chết. Sau khi chiến trận chiến kết thúc, bà tiếp tục trở thành vị Hiệu trưởng thành công và được nhiều người yêu mến ở ngôi trường mà bà đã dành gần như cả cuộc đời mình gắn bó. Ngài Bộ trưởng Pháp thuật mới Kingsley Shacklebolt đã trao tặng bà Huân chương Merlin Hạng nhất, và không lâu sau đó, bà đã có một hình ảnh cho riêng mình trên tấm thẻ Sô cô la Ếch nhái, một vinh dự mà bà chưa từng nghĩ là sẽ trở thành hiện thực.

Đối xử với Harry Potter

Giáo sư McGonagall thực ra vẫn giữ trong lòng một niềm yêu thích ngầm với những trò tinh nghịch của những kẻ phá luật. Tuy nhiên, bà vẫn thường chất vấn khi cụ Dumbledore khi cụ để cho Harry mạo hiểm tính mạng quá nhiều lần và hay phá vỡ luật lệ nhà trường trong quãng thời gian Harry theo học. Điều này cho thấy bà có xu hướng bảo vệ cậu hơn cả cụ Dumbledore. Harry được bà rất quan tâm không phải vì cậu là con trai của hai người học trò bà yêu mến nhất, mà vì cậu, cũng như bà, đã phải trải qua nhiều mất mát đau thương. Dù chẳng bao giờ tỏ ý thiên vị hay nuông chiều Harry trong thời gian dạy dỗ cậu, bà vẫn thể hiện lòng tin rất lớn nơi Harry khi ủng hộ cậu hết mình trong trận chiến Hogwarts, dù bà chưa từng nằm trong sự lựa chọn số một của cụ Dumbledore và Harry cho cuộc chiến.

Cuộc chuyện trò bí mật với Harry sau khi chiến trận kết thúc đã khiến Giáo sư McGonagall đưa ra một quyết định gây tranh cãi, đó là yêu cầu treo bức chân dung Giáo sư Snape trong văn phòng Hiệu trưởng, cạnh những vị Hiệu trưởng tiền nhiệm.

Thông tin thêm

  • Ngày sinh: 4/10/1935
  • Đũa phép : Gỗ linh sam, lõi gân tim rồng, 9,5 inch, cứng
  • Nhà: Gryffindor
  • Khả năng đặc biệt: Hóa thú (con mèo)
  • Cha: Robert McGonagall (Muggle)
  • Mẹ: Isobel Ross (phù thuỷ)
  • Em trai: Malcolm và Robert Jr.
  • Chồng: Elphstone Urquart (đã mất)
  • Sở thích: may vá, sửa lỗi đầu mục tạp chí Biến hình ngày nay, xem Quidditch, ủng hộ đội Montrose Magpies

Chia sẻ của tác giả J.K. Rowling

Minerva là tên vị nữ thần chiến binh trong thần thoại La Mã. Còn William McGonagall là nhà thơ bị người đời cho là tệ nhất lịch sử. Thế mà có cái gì đó trong cái tên này khiến tôi không cưỡng lại được, từ đó hình thành nên cái ý tưởng về một phụ nữ xuất sắc là họ hàng xa của ông nhà thơ kỳ khôi nọ.
Một mẩu sáng tác của ông ấy sẽ vô tình nêm một chút trào phúng cho không khí. Đoạn trích dưới đây là một phần trong bài thơ tưởng nhớ một thảm họa đường sắt thời kỳ Victoria:

Beautiful Railway Bridge of the Silv’ry Tay!
Alas! I am very sorry to say
That ninety lives have been taken away
On the last Sabbath day of 1879,
Which will be remember’d for a very long time.

Art by albus119 @ DeviantArt